Từ lâu, Charlie và tôi đã quyết định rằng trong cả cuộc đời đầu tư, thật quá khó để đưa ra hàng trăm quyết định thông minh. Đánh giá đó đã trở nên thuyết phục hơn bao giờ hết khi vốn của Berkshire gia tăng mạnh và thế giới đầu tư, vốn có thể ảnh hưởng đáng kể đến kết quả của chúng tôi, đã sụt giảm nhanh chóng. Do đó, chúng tôi áp dụng một chiến lược đòi hỏi thông minh của chúng tôi chỉ trong một vài lần. Thật vật, bây giờ chúng tôi chỉ dừng lại ở mức mỗi năm một ý tưởng tuyệt vời. (Charlie nói lần này tới lượt tôi).
Chiến lược được chúng tôi lựa chọn loại trừ những giáo điều đa dạng hóa tiêu chuẩn sau đó của chúng tôi. Nhiều chuyên gia vì đó mà cho rằng chiến lược này hẳn phải rủi ro hơn so với chiến lược của các nhà đầu tư truyền thống. Chúng tôi không thấy vậy. Chúng tôi tin rằng chính sách danh mục đầu tư tập trung có thể giảm thiểu những rủi ro nếu nó làm gia tăng, như nó nên làm, cả cường độ mà một nhà đầu tư nghĩ về một doanh nghiệp và mức độ hài lòng anh ta phải cảm thấy với các đặc điểm kinh tế của nó trước khi quyết định mua. Khi đưa ra quan điểm này, chúng tôi xác định thuật ngữ “rủi ro”, sử dụng thuật ngữ từ điển, giống như “khả năng xảy ra mất mát hay hư hại”.
Tuy nhiên, giới học thuật thích định nghĩa “rủi ro” đầu tư theo cách khác, họ khẳng định rằng nó là sự biến động tương đối của cổ phiếu hay danh mục cổ phiếu, với ý nghĩa là biến động của chúng được so sánh với sự biến động của một thị trường rất lớn của các cổ phiếu.Sử dụng cơ sở dữ liệu và các kỹ năng thống kê, những nhà học thuật này tính toán với độ chính xác của chỉ số “beta” của một cổ phiếu, tức là biến động tương đối trong quá khứ, và sau đó xây dựng các lý thuyết đầu tư và phân bổ nguồn vốn rất bí hiểm xung quanh tính toán này. Tuy nhiên, trong cơn thèm khát về một thống kê duy nhất để đo lường rủi ro, họ quên một nguyên tắc cơ bản: gần đúng vẫn tốt hơn là chính xác nhưng sai.
Đối với chủ sở hữu của một doanh nghiệp = và đó là cách mà chúng tôi nghĩ về các cổ đông – định nghĩa về rủi ro của giới học thuật hầu như không đúng, đến nỗi nực cười. Ví dụ, theo như cơ sở lý thuyết beta, một cổ phiếu bị giảm giá rất mạnh so với thị trường, giống như cổ phiếu của Washington Post khi chúng tôi mua nó vào năm 1973, trở nên “rủi ro” khi có mức giá thấp hơn là khi có mức giá cao hơn. Vậy mô tả đó khi ấy còn ý nghĩa gì với một người được đề nghị mua lại toàn công ty với một mức giá đã giảm rất sâu?
Trên thực tế, nhà đầu tư đích thực hoan nghênh những biến động. Ben Graham đã giải thích lý do này trong Chương 8 của cuốn The Intelligent Investor. Ở đó, ông đã giới thiệu “Ngài Thị trường”, một người thân thiện , xuất hiện mỗi ngày để có thể mua hoặc bán cổ phiếu cho bạn, tùy theo mong muốn của bạn . Tính khí ông ta càng thất thường, càng có nhiều cơ hội sẵn có cho các nhà đầu tư. Đó là sự thật vì một thị trường biến động mạnh có nghĩa là một mức giá thấp phi lý sẽ định kỳ được gán lên cho các doanh nghiệp vững chắc. Thật không thể hiểu tại sao mức giá như vậy lại có thể bị coi là làm tăng mối nguy hiểm cho nhà đầu tư khi mà họ hoàn toàn có thể bỏ qua các tín hiệu thị trường đó hay khai thác chính sự ngu ngốc đó của thị trường.
Khi đánh giá rủi ro, một người theo thuyết beta thuần túy sẽ coi thường việc kiểm tra những sản phẩm mà một công ty sản xuất ra, đối thủ cạnh tranh của nó đang làm gì, hoặc doanh nghiệp đó đã sử dụng bao nhiêu vốn vay. Anh ta thậm chí còn không muốn biết tên của công ty đó. Ngược lại, chúng tôi lại rất vui mừng bỏ qua lịch sử giá cổ phiếu và thay vào đó tìm kiếm bất cứ thông tin gì giúp chúng tôi hiểu hơn về tình hình kinh doanh của doanh nghiệp. Do đó, sau khi mua một cổ phiếu, chúng tôi sẽ không bị mất bình tĩnh nếu thị trường đóng cửa trong một hoặc hai năm. Chúng tôi không cần báo giá cổ phiếu hàng ngày của 100% cổ phần sở hữu của chúng tôi tại See’s và H.H. Brown để biết rằng chúng tôi đang làm ăn rất tốt. Vậy thì, tại sao chúng tôi lại phải cần báo giá cổ phiếu 7% cổ phần của chúng tôi ở Coke?
Theo quan điểm của chúng tôi, rủi ro thực sự mà một nhà đầu tư phải đánh giá là liệu tổng thu nhập sau thuế của anh ta từ một khoản đầu tư (bao gồm cả những gì anh ta nhận được khi bán), qua thời gian nắm giữ dự kiến, có mang lại cho anh ta hiệu quả ít nhất bằng với sức mua mà anh ta có khi phải bắt đầu, cộng với một tỷ lệ lãi suất phù hợp trên vốn ban đầu hay không. Mặc dù rủi ro này không thể tính được với độ chính xác cao về mặt kỹ thuật, nhưng trong một số trường hợp có thể được đánh giá với một mức độ chính xác hợp lý . Các yếu tố chính liên quan tới việc đánh giá này là:
1. Sự chắc chắn về các đặc điểm kinh tế dài hạn của doanh nghiệp có thể được đánh giá.
2. Mức độ chắc chắn về ban quản lý có thể được đánh giá, cả về khả năng của họ trong việc nhận ra tiềm năng đầy đủ của doanh nghiệp và trong việc sử dụng dòng tiền tệ một cách khôn ngoan;
3. Mức độ chắc chắn về việc có thể tin tưởng ban quản lý trong việc chia thưởng của doanh nghiệp cho các cổ đông hơn là chia thưởng cho chính họ.
4. Giá mua của doanh nghiệp.
5. Mức thuế và lạm phát phải chịu và điều đó sẽ xác định mức độ mà tại đó sức mua giảm so với lợi nhuận gộp của nhà đầu tư.
Trích trong cuốn sách Những bài học đầu tư từ Warren Buffett – Lawrence A.Cunningham
Shared by: Votpartners