Nếu các bạn tuyển 5 người mà mỗi người trả mức lương 20 triệu thì tổng mất 100 triệu, theo tôi chúng ta chỉ cần tuyển 1 ông trả 50 triệu. Tuyển thêm 4 ông khác, mỗi ông trả 10 triệu hoặc là ông thứ 2 trả 30 triệu theo công thức 5-3-2. Ông thứ nhất 50 triệu làm giám đốc điều hành, ông thứ 2 giám đốc kinh doanh 30 triệu và 10 ông còn lại, mỗi ông 2 triệu.
Chuẩn chứ?
Đó là công thức ăn chia, ai cũng biết rồi. Nếu như các bạn tuyển một người vào và các bạn cho rằng đó là người giỏi mà các bạn không biết khai thác họ, đó là một điều lãng phí và sai lầm nghiêm trọng. Đi lao động, đi làm việc, người ta không chỉ là vấn đề thu nhập, mà người ta thấy là họ hữu dụng, điều đó quan trọng lắm. Người ta thấy người ta cần thiết, người ta hữu dụng và lúc nào họ cũng cảm thấy đang chịu áp lực rằng đang chạy 120% công suất trở lên. Còn nếu như người ta làm được 100, mà chỉ cho người ta làm 80, 90 thôi thì sẽ tự chán.
Còn nếu chúng ta tuyển dụng một người mà chúng ta không có dự định sẽ làm gì với họ thì đó là một sai lầm chứ không phải là lãng phí nữa. Xác định và mô tả rõ là ta cần một người như thế nào trước khi chúng ta gặp được người đó. Chứ còn bây giờ chúng ta khởi nghiệp, chúng ta phải chắt chiu, phải mô tả công việc rất rõ ràng, thật sự là mình có khai thác được ông này, ít nhất là có khai thác được 100% hay không? Hay là 120%, 150%...thì cái 20%, 50% dư ra đó chúng ta phải trả vào cái gì cho người ta nếu chúng ta không có tiền? Trả cho người ta tương lai, trả cho người ta sự tôn trọng, trả những giá trị tương lai, những gái trị phi vật chất, trả cho người ta sự thỏa mãn bản thân bằng việc được thể hiện, bằng việc là “không có mặt anh thì không ai làm được việc này, chỉ có anh mới làm được cho tôi việc này thôi”.
Người ta được tôn trọng, được đánh giá cao, được tôn vinh. Đấy là đỉnh cao nhất của tháp Maslow, được tôn vinh chứ không phải là được thỏa mãn nhu cầu tối thiểu là cơm ăn nước uống hằng ngày!