Thật may mắn cho chàng trai nào cưới được một cô gái khi cô ấy chưa đến 25 tuổi. Tức là cô ấy chưa đến tuổi đủ trưởng thành, đủ chín chắn, đủ gai góc để nhìn nhận sự đời. Nàng ta khi ấy còn ngây thơ, ngờ nghệch lắm nên dễ bị 'lừa'. Vậy nếu cưới được nàng trước tuổi 25 rồi thì nên yêu chiều nàng một chút, để nàng thấy quyết định lấy mình là đúng đắn lắm, nếu không lấy chàng thì sẽ hối hận cả đời.
Thế nhưng những cô gái sau 25 tuổi thì lại khác, muốn cưới nàng khó cực kỳ. Đừng nghĩ sau tuổi này phụ nữ ế rồi thì lấy ai cũng được, ai rước đi là may mắn lắm. Đó là suy nghĩ của những cô nàng nôn nóng cưới xin thôi. Còn những cô nàng độc lập tự chủ, trải qua vài đổ vỡ, xem tình yêu luôn là 'vạn sự tùy duyên' thì lại khác hoàn toàn. Nàng nhất quyết không cưới nếu chưa tìm được một kẻ 'rất ra gì'.
Chà, cái điều kiện 'rất ra gì' của nàng cũng cao siêu lắm. Cho dù bố mẹ luôn cằn nhằn, bạn bè thì mai mối đủ các kiểu nhưng tuổi này bỗng nàng 'lì' với chuyện tình yêu. Đối với chuyện hôn nhân, nàng không còn nghĩ nó màu hồng như hồi 22, 23 tuổi nữa. Nàng sợ miệng lưỡi của những kẻ trăng hoa ngọt ngào, nàng sợ những lời thề thốt, nàng sợ hai từ 'mãi mãi'. 'Mãi mãi' rốt cuộc cũng chỉ là vài tháng, có khi vài năm thôi, làm sao biết được mai đây sẽ thế nào.
Ở tuổi này nàng bỗng khó tính hẳn ra. Đàn ông mà mặc quần áo bảnh bao quá cũng không đáng tin, đàn ông mà vừa gặp hai ba hôm đã nói yêu đương say đắm cũng chẳng đáng tin. Đàn ông mà không có nổi thời gian dành cho mình thì cũng vứt, vứt hết! Nàng thà cứ một mình đi sớm về hôm, đơn côi lẻ bóng còn hơn yêu một kẻ chẳng ra gì, tức là ngược với kẻ 'rất ra gì' nàng sẽ lấy làm chồng ấy.
Trong thời gian ấy thì nàng yêu chiều bản thân kinh khủng, nàng sẵn sàng chi một khoản tiền lớn để mua chiếc váy nàng thích (điều mà trước đây nàng không dám, vì tiếc), nàng chăm chút cho làn da của mình, nàng làm mọi thứ nàng muốn chỉ để bản thân mình vui vẻ. Muốn uống trà thì sẽ mua trà, muốn ngủ thì ngủ, vẽ thì vẽ, làm gì cũng cảm thấy thoải mái, tự nhiên. Sau 25 nàng biết hưởng thụ ghê!
Nghĩ thì tưởng nàng ghê gớm lắm, hóa ra nàng ghê gớm thật! Ấy vậy mà nhiều lúc nàng vẫn buồn, buồn kinh khủng nghĩ tại sao bạn bè đều tìm được mái ấm của mình rồi mà mình mãi vẫn cứ lẻ loi đến thế này. Lắm khi nàng mạnh mẽ quá, nàng gai góc quá, chỉ vì nàng sợ dựa dẫm vào người khác, trong sâu thẳm thì trái tim nàng cũng hơi hơi yếu đuối.
Nàng còn nghĩ đến chuyện nếu không gặp được kẻ 'rất ra gì' đó thì nàng quyết không cưới ai. Kẻ ấy phải là kẻ cho nàng cảm thấy nàng được bảo vệ, là kẻ có thể tìm thấy nàng trong đám đông, kẻ có thể dang tay mà đón lấy nàng ngay cả khi nàng hâm dở nhất, điên rồ nhất, tào lao nhất. Là kẻ nàng vội vàng về đi chợ, nấu cơm vì sợ chàng đói, là kẻ nàng có thể bỏ thời gian ra chỉ để ngồi đợi chàng làm việc, là kẻ khiến nàng bỗng trở nên ngờ nghệch như mấy em 20 ngày xưa. Nói thì có vẻ to tát lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là kẻ yêu nàng thật lòng, đủ để sẵn sàng bước với nàng qua giông gió mà thôi.
Đối với những cô gái sau 25, chuyện kết hôn là chuyện hệ trọng (thật ra thì tuổi nào cũng là chuyện hệ trọng hết), nàng thà chậm một chút, còn hơn lỡ dở cả đời. Tuổi này nàng 'tỉnh táo' lắm, nên hãy thực sự thành thật mà yêu lấy nàng, thế mới mong nắm tay nàng bước vào lễ đường được!
(Sưu tầm)